TỔNG TÀI ĐƯA CỤC CƯNG CHO TÔI
Phan_37
Chu Lâm Na ngước mắt nhìn anh , nghe anh đảm bảo mới gật gật đầu rồi nhắm mắt lại ..
Trình Mộ Thanh đứng ở cửa , cửa đang mở ra , cô có thể nhìn thấy những gì trước mắt ..kia một khắc , cô không biết đầu mình suy nghĩ gì , quanh quẩnh bên trong tâm trí đều là lời nói ôn nhu mà Hách Liên Tuyệt nói với Chu Lâm Na ..
anh ta sẽ không rời đi ..Là thế này sao? Là thế này sao?
Trong lòng Trình Mộ Thanh cảm thấy bế tắc , cô thì đi truyền máu còn anh tại sao lại ở chỗ này?
Chính là nhìn đến Chu Lâm Na nằm trên giường bệnh , sắc mặt tái nhợt , có lẽ do cô ta bệnh nên Hách Liên Tuyệt đến thăm , cũng không có gì là quá ..
Cô hẳn là tinh tưởng anh .. Nghĩ đến đây , Trình Mộ Thanh hít sâu một hơi xoay người rời đi..
Cô vừa đi , Hách Liên Tuyệt đã đến phòng bệnh của Vivi , nhưng Uất Sâm Dạ nói cô đã đi rồi , Hách Liên Tuyệt nhíu mi , nghĩ muốn cầm di động để gọi nhưng điện thoại lại không liên lạc được ..
Hách Liên Tuyệt định trở về , liền thấy Chu Lâm Na bước ra , cả người suy yếu vịn vào cửa "Tuyệt..........."
Hách Liên Tuyệt quay đầu , nhìn thấy Chu Lâm Na , bước qua đỡ lấy" Em sao lại không nằm trên giường? Xuống đây làm gì?"
Chu Lâm Na mở to mắt , vịn trụ cánh tay anh ta "Em thức dậy , thì không thấy anh đâu..........."
"Anh đã nói là anh sẽ không đi mà"Nói xong , Hách Liên Tuyệt bước qua , ôm lấy cô đến phòng bệnh
Đặt Chu Lâm Na trên giường sau đó đắp chăn cho cô
"Tuyệt , em làm vậy có phải không đúng hay không? Em không nên giữ anh ở lại đây ...Em chỉ là sợ , sợ ..........."
"Được rồi , em đừng nghĩ nhiều nữa , sẽ không có việc gì đâu" Lời nói của Chu Lâm Na còn chưa nói xong liền bị Hách Liên Tuyệt đánh gảy
"Ngủ đi , anh ở đây với em" Hách Liên Tuyệt nói
"Ừ .. ừ" Chu Lâm Na gật đầu ,nhắm mắt lại
Hách Liên Tuyệt cầm điện thoại trong tay , nghĩ không muốn dùng điện thoại của Chu Lâm Na gọi vì sợ Trình Mộ Thanh hiểu lầm , nên không gọi ..
*********************************
Sau khi Trình Mộ Thanh trở về , cô ngồi trên sofa , trong đầu không ngừng nghĩ đến cảnh tượng ở bệnh viện , lời nói của anh nói với Chu Lâm Na và bộ dáng ôn nhu đối xử với cô ấy...........
Tuy rằng Trình Mộ Thanh lần lượt nói với bản thân là phải tin Hách Liên Tuyệt , nhưng trong lòng cô không nhịn được mà nghĩ loạn xạ
Lòng dạ của phụ nữ đều hẹp hòi , cô cũng vậy thôi có ngoại lệ gì đâu .. Ngồi trên sofa , mở TV , tự ôm lấy mình , nghĩ nghĩ giờ khắc này rốt cuộc anh ta đang làm gì?
Nhìn di động bên cạnh , từ lúc cô trở về không có hiện lên gi , cô cứ không ngừng cầm lên nhìn xem rồi lại để xuống nhưng thật sự là không chớp lấy một lần , cô không khỏi hỏi bây giờ Hách Liên Tuyệt đang làm gì và tự hỏi mình có muốn gọi điện thoại cho anh không ..
Thật ra , cô cũng chỉ là phụ nữ , tuy rằng nói tin tưởng nhưng trong lòng vẫn ghen theo lẽ thường...........
Cô có muốn gọi điện thoại hỏi một chút không?
Nhưng mà... Trong lòng rối rắm , cũng chẳng biết có nên gọi hay là không?
Mặc kệ mọi thứ , gọi thì gọi , quan hệ của bọn họ là người yêu , gọi điện thoải hỏi một chút thì có làm sao?
Hạ quyết định , Trình Mộ Thanh cầm điện thoại , gọi cho anh , di động đặt bên tai , trong lòng có chút khẩn trương mà cũng chẳng biết khẩn trương vì cái gì ..
"Thật xin lỗi , thuê bao quý khách vừa gọi đã đóng .."
Điện thoại truyền đến câu nói này , làm cho trong tâm Trình Mộ Thanh trở nên lạnh một chút , điện thoại còn đang trên tay , rớt xuống ..
Tắt máy , tại sao lại tắt máy? Trong lòng của Trình Mộ Thanh lại suy nghĩ đủ điều ..
Một lúc sau , cánh cửa mở ra , Trình Mộ Thanh bật người ngồi dậy "Tuyệt , là anh sao?"
Đứng dậy thì thấy Tiểu Trạch và Kim Sa đang đứng đó
Khuôn mặt nhỏ nanh ta tràn đầy sự thất vọng "Là con sao Tiểu Trạch? Con đi đâu vậy?"
Thấy bộ dạng thất vọng , hụt hẫng của Trình Mộ Thanh , Tiểu Trạch bước qua "Con và Kim Sa ra ngoài ăn cơm a ! Làm sao vậy?Ba không ở nhà sao?"
"Ừ , ba con có việc ra ngoài"Trình Mộ Thanh giả vờ bình tĩnh nói
"Mẹ , mẹ sao vậy? Sắc mặt sao lại tái nhợt thế?" Tiểu Trạch có điểm lo lắng hỏi
"Không sao , hôm nay mẹ có truyền máu cho Vivi"Trình Mộ Thanh nói
"Truyền máu?Khi nào?" Tiểu Trạch mày túc khởi
"Sáng nay..........."
Tiểu Trạch nhíu mày dữ dội " Mẹ ăn gì không?"
"Không..........."
"Cả ngày hôm nay mẹ đã không ăn gì rồi" Tiểu Trạch đề cao giọng nói
Trình Mộ Thanh nâng ngươi nhìn ra ngoài cửa sổ , thì ra trời tối rồi sao..Bất tri bất giác đã gần tốt , cô cũng đã ngồi trên sofa một ngày rồi...........
"Mẹ , mẹ" Tiểu Trạch kêu hai tiếng , Trình Mộ Thanh mới lấy lại tin thần "Làm sao?"
"Mẹ mới là làm sao đó? Như thế nào như người mất hồn vậy? Có phải mẹ cãi nhau với ba không?" Tiểu Trạch hỏi
"Không có , mẹ không có cãi nhau với ba , không có" Trình Mộ Thanh khẳng định nói
"Được rồi , con mang mẹ đi ăn chút gì" Tiểu Trạch nói
Vừa dứt lời , cái bụng của Trình Mộ Thanh cũng đã kêu réo ầm ĩ
"Được rồi" Trình Mộ Thanh đứng dậy , chính cả cảm giác cả người vô lực ,mềm nhũn ..
"Kim Sa , lái xe đến đây" Tiểu Trạch nói
Kim Sa gật gật đầu , ngay lập tức lái xe chở Tiểu Trạch và Trình Mộ Thanh hướng đến khách sạn ..
Một bàn đầy đồ ăn , Trình Mộ Thanh trừng to mắt nhìn Kim Sa và Tiểu Trạch , hai người cầm đũa đều không động vào ..
"Các người không ăn sao?" Trình Mộ Thanh hỏi
"Vừa rồi đã ăn ..........." Kim Sa nói , nhìn mấy thứ này dù cho muốn ăn nữa cũng không thể nhét nổi
Trình Mộ Thanh trợn to mắt "Như vậy một bàn này là?"
"Cho mẹ ăn" Tiểu Trạch nói "Cả ngày nay mẹ đã không ăn gì rồi , bây giờ ăn nhiều một chút..........."
Trình Mộ Thanh chớp chớp mắt "Mẹ cũng không thể ăn hết những thứ này a.........."
"Cũng không có bắt mẹ ăn hết đâu , mẹ thích ăn gì thì ăn đó" Tiểu Trạch giọng điệu giống như ăn tuỳ thích , thích gì cứ ăn , ăn xong mẹ tự trả tiền
Giọng điệu của Tiểu Trạch làm cho trong lòng Trình Mộ Thanh dâng lên một cỗ ấm áp , vẫn là con trai tốt nhất .. Thật không thiệt thòi khi năm đó sinh ra Tiểu Trạch ..
Lúc sau ,một người đi tới "Trình Mộ Thanh?"
Trình Mộ Thanh ngẩng đầu , nhìn đến người đó , đôi mắt xẹt qua một chút khinh bỉ "Có chuyện gì không?"
Chương 160
Nhìn thấy người tới , động tác của Trình Mộ Thanh dừng lại một chút , không khỏi nghĩ về năm năm trước , và ngày đó khi anh ta nói chuyện với Chu Lâm Na , hôm nay khi ra ngoài chắc cô đã không xem lịch rồi , nếu không thế nào lại gặp toàn những "cực phẩm" không nha ..
Ở trong lòng , Trình Mộ Thanh đã ghét anh ta tới cực hạn rồi , chính là cũng cố gắng nở nụ cười , nửa khinh nửa trọng , nửa châm chọc "Vị tiên sinh này , tôi và ngài có quen biết nhau sao?"
Một câu của cô làm sắc mặt Kiều Tang trở nên xấu hổ , ánh mắt như vậy làm cho anh ta đố kị
"Thế nào?Em không nhớ rõ anh sao?Hay anh sẽ nhắc nhở em một chút" Kiều Tang nói
"được , anh cứ nhắc nhở một chút xem" Trình Mộ Thanh nói, con mẹ nó định uy hiếp ai vậy?Xem ai sợ ai? Chuyện 5 năm trước bị anh ta bán đi , lão nương đây còn chưa tính sổ đâu nha
Kiều Tang có chút sửng sốt , không nghĩ tới người phụ nữ này thay đổi nhiều như vậy , hay là anh ta sẽ nói ra chuyện 5 năm trước ..còn nhớ rõ 5 năm trước , có một tiểu cô nương mỗi ngày đều lẽo đẽo theo anh ta , cứ như kẻ ngốc vậy , vô luận là ăn cơm hay mua đồ đều do cô trả tiền , thậm chí anh ta tán gái cũng lấy tiền từ cô mà ra
Cái thời điểm có , cô giống kẻ ngốc , chỉ cần nói ra 1,2 câu thì liền hắc hắc cười , nhưng bây giờ từng hơi thở trên gnười cô đều tản ra một cỗ phúc hắc , là cô thay đổi hay bản chất của cô đã sẵn như vậy?
"Sao lại không nói?" Trình Mộ Thanh nhìn anh ta hỏi , hôm nay tâm tình của cô không tốt , thấy anh ta điều đó càng tồi tệ hơn
Kiều Tang sửng sốt , ánh mắt trầm tư , tựa hồ như không có phục hồi tinh thần lại
Tiểu Trạch nhìn vẻ mặt Kiều Tang cũng chán ghét , người này chính là bị coi thường "Mẹ , đây là ai a?"
Trình Mộ Thanh nhìn Tiểu Trạch , khoé miệng nở nụ cười khinh miệt "Một cực phẩm đê tiện, chuyên thích lừa tiền của phụ nữ" Trình Mộ Thanh không khách khí nói
Nếu muốn trách chỉ có thể trách anh ta xuất hiện không đúng lúc , còn dám chọc giận cô !
Sắc mặt Kiều Tang thay đổi "Trình Mộ Thanh , cô nói gì?" anh ta không khỏi giận dữ
Tuy rằng đó là sự thân nhưng thân là đàn ông , bị cô vạch trần vẫn cảm thấy mất mặt
Trình Mộ Thanh nhìn anh ta , ánh mắt tràn đầy châm chọc "Thế nào?Tôi nói sai gì rồi sao?Kiều Tang?"
" Trình Mộ Thanh , cô đừng nói chuyện quá đáng như vậy ——"
"Tôi nói chuyện còn chưa quá lắm đâu"
"Ý của cô là gì?" Kiều Tang nhíu mày
"Có ý thì chắc anh nên biết rõ hơn , chuyện 5 năm trước là anh tổn thương tôi , tôi sẽ thu hồi lại gấp trăm lần lại"cơn tức giận của Trình Mộ Thanh nhất thời phát nổ , tất cả tức giận hôm nay đều trút lên người Kiều Tang
"Cô ——" Kiều Tang vừa định đập bàn thì Kim Sa liền đứng lên ngăn tay anh ta lại , vẻ mặt làm cho người ta phát sợ , ánh mắt của cô thật lạnh lùng , tàn nhẫn , hoàn toàn không giống người phụ nữ
Kiều Tang trong lòng hoảng sợ , nhưng cho dù vậy , anh ta cũng muốn để lại cho chính mình chút thể diện , anh ta thế nào lại sợ một người phụ nữ?
"Tôi cảnh cáo cô đừng để tôi nổi nóng , nếu không tôi sẽ giáo huấn cả ba " Kiều Tang nói ra từng chữ
Tiếp giây theo , Kim Sa cầm tay anh ta , dùng sức bẻ ngược lại
"A ——" Một tiếng hét thảm vang vọng cả nhà hăn
"Cực phẩm , tiện nhân" Kim Sa gằng từng chữ , ánh mắt khinh thường , cho dù bây giờ có giết anh ta , sắc mặt cũng sẽ không thay đổi
Trình Mộ Thanh ngồi chỗ kia , hoàn toàn không ngăn cản , trên mặt lộ vẻ giận dữ , sự tình lần trước cô đã thả cho anh ta một con đường , không nghĩ tới bây giờ anh ta còn dám xuất hiện trước mặt của cô
Tiểu Trạch cũng ngồi ở chỗ cũ , sắc mặt lộ ra vẻ tao nhã , không khách gì Hách Liên Tuyệt " Cái chú này gọi là ——Kiều Tang sao?"
Kiều Tang đứng đó , trên mặt đỏ bừng không dám tái hành động thiếu suy nghĩ nữa
"đúng , thế nào"
"Không gì , tôi sẽ nhớ kỹ "
*****************
Tiểu Trạch cũng không nói vào vấn đề chính , chỉ nói vòng do , càng làm cho Kiều Tang không phục , nhưng một cái tiểu hài tử nhỏ này có thể làm gì?
Page 23 of 39
Thật sự , anh ta không biết , Tiểu Trạch có thể đảo lộn bầu trời , đương nhiên , nói sau !
"Trình Mộ Thanh , tôi sẽ ghi nhớ lại , tuyệt đối sẽ không để yên cho cô" Kiều Tang nói
"Chờ chút" Trình Mộ Thanh ra tiếng , Kiều Tang quay đầu nhìn lại
"Công ty của anh gọi là gì nhĩ?" Trình Mộ Thanh giả vờ hỏi
Kiều Tang cảm thấy bất an , mày trau lại ..
"Quên đi , tôi cũng không cần ra tay để phá công ty đó , con trai , lên mạng tra một chút , mẹ có việc cần làm"
"Cô muốn làm gì?" Kiều Tang cơ hồ gào thét hỏi
Trình Mộ Thanh vô tội nhíu mày "Anh không phải muốn hợp tác cùng tập đoàn TCL sao? Tôi coi như giúp anh một tay , để TCL thu mua công ty của anh..........."
"Cô ——" Kiều Tang vừa muốn lên tiếng , sau đó bỗng nhiên nhìn chằm chằm , rồi nở nụ cười "Cô nói cho Hách Liên Tuyệt thu mua sao?"
Trình Mộ Thanh nhìn anh ta , không quay đầu lại , cô thừa nhận cô tức giận nên nói , cô cũng không muốn thua ..
" Trình Mộ Thanh , cô biết hiện tại bây giờ Hách Liên Tuyệt đang làm gì không? Anh ta ở trong bệnh viện cùng Chu Lâm Na , bọn họ mới là một đôi thật sự , cô vĩnh viễn chỉ là món đồ chơi của người khác thôi , 5 năm trước là vậy , 5 năm sau cũng sẽ là vậy" Kiều Tang nói ra một câu độc ác , nhưng cũng đánh trúng tim đen của Trình Mộ Thanh
(TT: chậc chậc , cái chú Tàng Kiêu này , kết quả thảm rồi --' )
Tuy rằng trong lòng trầm xuống , nhưng biểu tình vẫn như không có gì "Cái này, tôi sẽ xem xét lại "
Sắc mặt Tiểu Trạch trở nên đáng sợ , gã đàn ông này dám trước mặt của Tiểu Trạch nói chuyện với Trình Mộ Thanh như thế "Phải không? Kiều Tiên sinh , ngài vẫn là nên trở về bảo vệ tốt công ty của mình một chút "-Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một phần tàn ác.
Sắc mặt Kiều Tang lại trầm xuống , liếc nhìn Trình Mộ Thanh một cái rồi vội vàng rời đi...........
Nhìn thấy anh ta đi rồi , Trình Mộ Thanh ngồi ở bàn ăn , đã không còn muốn ăn gì nữa , tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì nhưng trong lòng cũng không yên
"Mẹ , đừng quan tâm đến cái loại đó , ăn cơm đi" Tiểu Trạch nói
"Mẹ no rồi" Trình Mộ Thanh cười cười "Chúng ta về nhà đi"
"Mẹ đã ăn gì đâu?" Tiểu Trạch hỏi
"Không còn muốn ăn nữa , đi a , về nhà. . . . . ."
Nhìn thấy bộ dạng miễn cưỡng nở nụ cười của Trình Mộ Thanh , Tiểu Trạch trong lòng nổi lên một trận run rẩy đau đớn , nhớ tới lời nói của Kiều Tang , chẳng lẽ ba thật sự ở bệnh viện cùng Chu Lâm Na?
Mày càng lúc càng túc khở , càng lúc càng bất an. . . . . .
Tiểu Trạch khuyên Trình Mộ Thanh khôn được , trực tiếp lấy thẻ ra tính tiền , sau đó thuận tiện mua chút đồ này nọ , đóng gói đem về , vì sợ tối nay Trình Mộ Thanh sẽ đói bụng không có gì mà ăn . Trong mắt Trình Mộ Thanh , Tiểu Trạch như tri kỷ ...Vừa chua xót , vừa không trơn tru ..
Mặc kệ là 5 năm trước hay 5 năm sau , cô chưa từng hối hận vì đã sinh ra Tiểu Trạch , chưa từng hối hận. . . . . .
Là thằng bé đã chống đỡ giúp cô 5 năm này , là nghị lực sống và để cho cô nhận biết được được từng bước đi của mình . . . . . .
Tiểu Trạch cũng nhìn Trình Mộ Thanh , muốn hỏi, rồi lại sợ cô không vui, nên dọc theo đường đi đều trầm mặc .
Cho đến sau khi về nhà , Trình Mộ Thanh nói mệt , trực tiếp lên lầu ngủ , trong long Tiểu Trạch cũng không hề vui vẻ gì …..
*****************
Tại bệnh viện , chỉ cần Hách Liên Tuyệt nhích một bước là Chu Lâm Na cứ như liền tỉnh lại , ôm lấy anh ta , nói sợ hãi ..
Hách Liên Tuyệt ngay cả một bước cũng không đi , nói là đi mua đồ ăn nhưng Chu Lâm Na cũng không cho ..
Hách Liên Tuyệt không nhẫn nại , trong lòng thật nhớ Trình Mộ Thanh
"Tuyệt , anh không phải là đi chứ?Có phải lại bỏ em không?" Chu Lâm Na lôi kéo cánh tay Hách Liên Tuyệt nói
"Lâm Na , anh chỉ muốn về nói với Mộ Thanh một tiếng , anh đã ở đây với em cả ngày rồi , cô ấy nhất định sẽ rất lo" Hách Liên Tuyệt nói ra từng chữ
Chu Lâm Na trong lòng trầm xuống , không nghĩ tới anh ta còn nhớ nhung Trình Mộ Thanh , chẳng lẽ trong lòng anh thật sự không có cô sao?
Không , cô không tin , nếu anh không yêu thương cô thì sẽ không ở lại đây cùng cô . . . . . .Chỉ cần cô bằng lòng bỏ ra chút thời gian , Hách Liên Tuyệt nhất định sẽ quay trở lại. . . . . .
Chu Lâm Na dần thả lỏng tay anh , trên mặt nở ra nụ cười yếu ớt "Em biết rồi , thật xin lỗi , em không nên giữ anh lại bên cạnh , em quên. . . . . .Tuyệt , anh về nhà đi"
Hách Liên Tuyệt nhìn Chu Lâm Na , con ngươi trở nên phức tạp nhưng cuối cùng gật gật đầu "Em ở đây nghĩ ngơi cho tốt , mai anh lại đến thăm"
"Ừ" Chu Lâm Na gật đầu , Hách Liên Tuyệt là người thế nào cô hiểu rất rõ , nếu giữ chặt anh thì kết quả sẽ ngược lại thôi , cho nên tình nguyện cho chút thời gian , làm cho anh tự đau lòng , tự trách bản thân mình. . . . . .
Chương 161
Lúc Hách Liên Tuyệt trở về , thì Tiểu Trạch đã an vị ngồi trên sofa đợi anh ta , tuy rằng Hách Liên Tuyệt là ba nhưng người Tiểu Trạch yêu thương nhất vẫn là Trình Mộ Thanh , nếu Hách Liên Tuyệt không làm cho mẹ hạnh phúc thì Tiểu Trạch liền mang mẹ rời đi . . . . . .
Đây là Tiểu Trạch , cũng chính là nguyên tắc của Tiểu Trạch !
Chỉ cần mẹ hạnh phúc là được ..
Tiểu Trạch vĩnh viễn sẽ không quên , mẹ khổ sở như thế nào mới sinh được Tiểu Trạch ra , mẹ cho Tiểu Trạch mạng sống cũng vất vả để nuôi nấng Tiểu Trạch , mặc kệ bị người khác xem thường ,mẹ luôn lạc quan , nở nụ cười và bảo vệ Tiểu Trạch. . . . . .
Kia ,có huyến thống quan hệ là cha con cũng chẳng thể so sánh được .. Mặc dù luôn khát vọng có một người ba , nhưng mạng sống , hạnh phúc của mẹ mới là quan trọng nhất. . . . . .
Nhìn thấy Tiểu Trạch ngồi trên sofa , khuôn mặt nhỏ nanh ta lộ vẻ không vui , Hách Liên Tuyệt bước qua "Con sao trễ rồi còn chưa ngủ?" Hách Liên Tuyệt sờ sờ cái đầu , ôn nhu hỏi
Tiểu Trạch nhìn chằm chằm vào anh "Ba à , ba sẽ làm mẹ hạnh phúc sao?"
Nghe được câu hỏi của Tiểu Trạch , Hách Liên Tuyệt nhíu mi , ẩn ẩn bất an -"tại sao bỗng nhiên con hỏi vậy?"
"Ba , 5 năm trước , mẹ một thân đến Milan, thật rất khổ sở mới sinh con ra được , mặc kệ người ta xem thường , thì mẹ vẫn chưa bao giờ ruồng bỏ con , cũng không có trách con câu nào , thời điểm đó con khao khát có một người cha , có thể bảo vệ mẹ , chăm sóc cho mẹ. . . . . ." Tiểu Trạch nói , ánh mắt có chút ẩm ướt "Nhưng hiện tại , con phát hiện mẹ ở cùng một chỗ với ba , mẹ rất khổ sở , con đau lòng lắm , dù cho con khát vọng có ba , nhưng so sánh thì mẹ vẫn quan trọng hơn nhiều. . . . . .Ba có hiểu không?" Tiểu Trạch nói ra từng chữ
Hách Liên Tuyệt nắm tay Tiểu Trạch , lúc mạnh lúc nhẹ ..
Tiểu Trạch biết , ba đã hiểu , nếu như ba thật sự không thể quý trọng mẹ như lời hứa , thì Tiểu Trạch liền mang mẹ quay về Milan , dù sao dựa vạo địa vị hiện tại ở Ngục Môn , ước chừng cũng đủ nuôi mẹ cả lời ..
"Hôm nay , mẹ một ngày không ăn gì , tối con dắt mẹ ra ngoài ăn , chính là gặp người bạn trai 5 năm trước , mẹ còn bị anh ta châm chọc , cuối cùng mẹ không ăn gì rồi về. . . . . ." Tiểu Trạch đem tình huống hôm nay đại khái nói cho Hách Liên Tuyệt biết
Hách Liên Tuyệt nhíu mày , tản ra sự rét lạnh "Được ba biết rồi , con lên lầu ngủ đi"
"Vâng"Những gì nói đã nói xong , Tiểu Trạch liền lên lầu
Hách Liên Tuyệt nhìn Tiểu Trạch , con ngươi dần trở nên u ám , đứng dậy cũng lên lầu
Anh đẩy cửa ra , phòng một mảnh đen tối , tuy rằng đã là ban đêm nhưng cũng có thể thấy một thân ảnh nhỏ gầy nằm trên giường , anh nhẹ nhàng bước qua , ngồi xổm xuống , Trình Mộ Thanh nhắm mắt lại , thở đều đều , đã ngủ rồi ..
Anh bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Tiểu Trạch , hôm nay cô không ăn gì , mà anh nói anh ta đi mua đồ ăn cho cô cuối cùng cũng chẳng trở về ..
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường , lộ re vẻ mặt độc nhất vô nhị của cô , trong lòng không khỏi tự trách ..
Nhìn đôi mắt của cô , càng nồng nàng và nóng rực , cúi người hôn lên cái trán cô một cái rồi đứng dậy bước vào phòng tắm . . . . . .
Lúc này , người nằm trên giường chậm rãi mở mắt , nghiêng người , dư quan nhìn bóng dáng của anh , trong lòng vô vị không nói thành lời ..
Nụ hôn vừa rồi , trên trán cô , làm cho cô cảm thấy mê đắm , không biết phương hướng. . . . . . Cô tiếp tục giả vờ ngủ?Hay đứng dậy hỏi cho rõ ràng?
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào , Trình Mộ Thanh nằm trên giường căn bản không ngủ được , thật ra cho dù anh ta chưa về , cô vẫn nằm trên giường và không có ngủ , hiện tại anh về rồi cũng vẫn là không ngủ được. . . . . .
Tiếng nước khi nào thì nghe cô cũng không biết , chỉ biết trên lưng có một đôi tay , Trình Mộ Thanh hoảng hốt , vừa định giả vờ ngủ không hiểu sao lại mở mắt ra , sau đó đôi môi mềm mại bị bao trùm lên. . . . . .
"Bà xã , anh muốn em. . . . . ." âm thanh của anh có chút áp lực nói , thân thể cũng thật mạnh đặt trên người anh , còn tán ra mùi sửa tắm nhẹ ..
Chẳng lẽ anh biết cô giả vờ ngủ? Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ , chính là bàn tay của anh đã không an phận dò xét vào bên trong áo ngủ của cô "Không cần. . . . . ." Trình Mộ Thanh theo bản năng , bật thốt lên
Hách Liên Tuyệt rời môi của cô nhưng tay không đình chỉ , đặt trên bộ ngực mềm mại của cô , con ngươi u lục nhìn nhìn , giọng nói thật nhẹ "Anh biết em không ngủ. . . . . ."
Thì ra , anh biết. . . . . .
Trình Mộ Thanh bắt lấy cánh tay anh , giọng nói không ngọt cũng không lạnh "Anh là cố ý?"
Hách Liên Tuyệt cúi người cắn vào vành tai của cô , âm thanh khàn khàn , lại mang theo một tia**" Không có anh bên cạnh , làm sao em ngủ được"
Thì ra , anh cũng biết. . . . . .
Trình Mộ Thanh không nói gì , trong lòng lại lạnh lẽo , bởi vì một câu giải thích cũng không có ..
Hách Liên Tuyệt cúi người tiếp tục hôn cô , liếm vành tai mẫn cảm , sau đó đến mặt rồi đến cổ ..
Hạ thân đã sớm bành trướng không thôi , cánh tay anh đặt bên hai bên , nhẹ nhàng mở hai chân của cô ra , dùng sức thật mạnh tiến vào bên trong cơ thể của cô. . . . . .
Cái loại thoả mãn này , chưa từng có , lần này thậm chí những động tác dạo đầu cũng không có liền hung hăn tiến vào bên trong cơ thể của cô ..
Trình Mộ Thanh gắt gao nắm chặt ra giường , cắn môi không chịu ra tiếng , thân thể có phản ứng nhưng đáy lòng vẫn lạnh lẽo , cố gắng ngăn chặn lại ..
Nhìn cố cô cố gắng kiềm lại , động tác của anh nhanh hơn , cũng tăng thêm lực , mỗi một lần đều dùng hết sức thâm nhập vào nơi sâu nhất của cô , như là muốn xuyên thẳng qua người cô vậy
"A..."Cuối cùng , Trình Mộ Thanh chịu không được vẫn kêu ra tiếng
Hách Liên Tuyệt đem chân của cô để lên thắt lưng của mình , sau đó nâng mông lên để anh có thể xâm nhập vào nơi sâu nhất của cô ..
"Mộ Thanh , kêu ra đi. . . . . ."Giọng nói áp lực của anh phát ra trong đêm , hơn nữa càng tăng thêm một phần ái muội cùng tính cảm ...
Trình Mộ Thanh cắn môi , không muốn để ý đến anh , chính là thân thể đã phản ứng , đã bán đứng cô ...
Cô càng không kêu ra thì động tác của anh càng lúc càng nhanh , càng dùng sức , thậm chí như hận không thể xuyên thẳng qua người cô vậy ..
"A. . . . . .Đau. . . . . ." Trình Mộ Thanh nhịn không được báu anh một chút , kêu ra tiếng , hôm nay anh thô bạo , làm cho cô không khỏi rơi nước mắt , cũng không biết là do uỷ khuất hay đau mà khóc ra , âm thanh nghẹn ngào kia làm cho đáy lòng Hách Liên Tuyệt sinh lên một cỗ xúc động
"a. . . . . ." Hách Liên Tuyệt gầm nhẹ một tiếng , dùng sức nâng mông cô lên để phóng thẳng vào bên trong cơ thể ..
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian